• NHỮNG DI SẢN VĂN HÓA THẾ GIỚI UNESCO NHẤT ĐỊNH PHẢI GHÉ THĂM Ở CHÂU Á

    Châu Á có rất nhiều di sản văn hóa thế giới được UNESCO công nhận, từ đền Angkor Wat tới Vạn Lý Trường Thành ở Trung Quốc. Chúng ta hãy xem một số địa danh nhất định phải ghé thăm.

     

    Angkor, Campuchia

    Năm công nhận: 1992

    Nơi đây được biết đến là địa danh khảo cổ học nổi tiếng ở Đông Nam Á. Địa danh này còn lưu giữ dấu tích nhiều thủ đô khác nhau của Vương quốc Khmer từ thế kỷ 9 đến thế kỷ 15. Quần thể đền Angkor Wat và Bayon là những địa danh nổi tiếng thế giới.

     

    Vạn Lý Trường Thành, Trung Quốc

    Năm công nhận: 1987

    Bức tường thành dài nhất thế giới này đã được xây dựng như một công trình kiến trúc phòng thủ. Với tổng chiều dài hơn 12.427 dặm (20.000 km), Vạn Lý Trường Thành bắt đầu ở phía đông tại Tần Hoàng Đảo thuộc tỉnh Hà Bắc và kết thúc tại Gia Dục Quan thuộc tỉnh Cam Túc ở phía tây.

     

    Quần thể đền Borobudur, Indonesia

    Năm công nhận: 1991

    Có từ thế kỷ thứ 8 và thứ 9, ngôi đền Phật giáo này được ghi dấu bởi 72 tòa bảo tháp lộ thiên, mỗi tòa đặt một bức tượng Phật.

     

    Taj Mahal, Ấn Độ

    Năm công nhận: 1983

    Tọa lạc ở thành phố Agra bên bờ Sông Yamuna, lăng mộ cẩm thạch này do hoàng đế Mughal Shah Jahan xây dựng để tưởng niệm người vợ quá cố của mình là hoàng hậu Mumtaz Mahal. Công trình này được coi là một trong số những kỳ quan nổi tiếng nhất của kiến trúc Hồi giáo Indo.

     

    Lâu đài Himeji-jo, Nhật Bản

    Năm công nhận: 1993

    Bao gồm 83 tòa nhà và các hệ thống phòng thủ từ thời kỳ phong kiến, tòa lâu đài thế kỷ 17 này tồn tại như một minh chứng tiêu biểu cho sự xuất sắc của kiến trúc Nhật Bản.

     

    Pháo đài Hwaseong, Hàn Quốc

    Năm công nhận: 1997

    Được xây dựng dưới triều Vua Jeongjo vào cuối thế kỷ 18, pháo đài bằng gạch và đá này tọa lạc ở trung tâm tỉnh Suwon. Công trình này là nguồn cảm hứng cho kiến trúc và quy hoạch đô thị Hàn Quốc, kết hợp các chức năng quân sự, chính trị và thương mại.

     

    Thành phố lịch sử Ayutthaya, Thái Lan

    Năm công nhận: 1991

    Được thành lập vào năm 1350, giá trị lịch sử của thành phố này được phản ánh ở các tu viện, tòa tháp khổng lồ và công viên 500 tuổi gợi nhớ vẻ huy hoàng trước đây của nó. Nơi này từng là thủ đô thứ hai của Vương quốc Siam.

     

    Ruộng bậc thang vùng Cordillera, Philippines

    Năm công nhận: 1995

    Những cánh đồng lúa 2.000 năm tuổi này là minh chứng vô giá cho sự hòa hợp giữa con người và môi trường. Được lưu truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, di sản này là minh chứng hoàn hảo cho nền văn minh lịch sử đã tồn tại kiên cường trước sự công kích dữ dội của công cuộc hiện đại hóa.

     

    Thánh địa Mỹ Sơn, Việt Nam

    Năm công nhận: 1999

    Trước đây là vương quốc tôn giáo và chính trị của Vương triều Champa, di sản này gồm một loạt các đền tháp được xây dựng từ thế kỷ thứ 4 đến thế kỷ 13. Di sản này là minh chứng về một thời kỳ khi tôn giáo thừa hưởng nguồn gốc tinh thần từ Ấn Độ giáo.

     

    Di chỉ khảo cổ tại Moenjodaro, Pakistan

    Năm công nhận: 1980

    Được xây dựng vào thế kỷ thứ 3 trước công nguyên, những tàn tích của thành phố này nằm ở thung lũng Indus. Là một trong những khu định cư đô thị lớn nhất ở Đông Nam Á, di sản này được xây dựng hoàn toàn bằng gạch chưa nung và là minh chứng cho hệ thống quy hoạch đô thị cổ đại.

     

    Vườn thực vật Singapore

    Năm công nhận: 2015

    Được thành lập vào năm 1859, di sản này là trái tim của Singapore. Khu vườn này thể hiện sự phát triển của vườn thuộc địa Anh đã biến đổi thành viện khoa học đẳng cấp thế giới có vai trò khuyến khích bảo tồn tự nhiên, giáo dục và giải trí.

     

    Thung lũng Kathmandu, Nepal

    Năm công nhận: 1979

    Nằm ngay dưới chân dãy nút Himalayas, di sản văn hóa của thung lũng này được minh họa qua bảy nhóm kỳ quan kiến trúc: Quảng trường Durbar của Hanuman Dhoka, Patan và Bhaktapur (trong hình), bảo tháp Phật giáo Swayambhu và Boudhanath bên cạnh các ngôi đền Hindu Pashupati và Changu Narayan.

     

    Melaka, Malaysia

    Năm công nhận: 2008

    Sự hình thành và phát triển của thành phố lịch sử này là kết quả của các mối quan hệ giao thương và văn hóa giữa phía Đông và phía Tây của Eo biển Malacca. Di sản này lưu giữ dấu vết của vương quốc hồi giáo Malay từ thế kỷ 15 cũng như tầm ảnh hưởng của người Bồ Đào Nha và Hà Lan ở đầu thế kỷ 16.

     

    Hang đá Long Môn, Trung Quốc

    Năm công nhận: 2000

    Gồm hơn 110.000 bức tượng Phật bằng đá, 60 tòa bảo tháp và 2.800 câu thơ chạm khắc, hang đá Long Môn là kho báu lưu giữ một trong những bộ sưu tập nghệ thuật ấn tượng nhất của Trung Quốc từ triều đại cuối Bắc Ngụy và triều đại nhà Đường.

     

    Quần thể đền Prambanan, Indonesia

    Năm công nhận: 1991

    Quần thể này bao gồm Đền Prambanan, Đền Sewu, Đền Bubrah và Đền Lumbung, thờ các vị thần Hindu nổi tiếng như Shiva, Vishnu và Brahma cùng ba con vật cưỡi (cũng được coi là các bậc thần linh) của ba vị thần này. Di sản này được xây dựng vào thế kỷ thứ 10 trong thời gian trị vì của vương triều Sailendra.

     

    Thành phố nhà thờ Hồi giáo lịch sử Bagerhat, Bangladesh

    Năm công nhận: 1985

    Tọa lạc tại điểm gặp gỡ giữa sông Hằng và sông Brahmaputra, thành phố cổ đại này được vị đại tướng gốc Thổ Ulugh Khan Jahan thành lập trong thế kỷ 15. Cơ sở hạ tầng được xây dựng chủ yếu bằng gạch của thành phố này là ví dụ điển hình của kiến trúc Hồi giáo thời kỳ đầu.

     

    Ngôi làng lịch sử Shirakawa-go và Gokayama, Nhật Bản

    Năm công nhận: 1995

    Nổi tiếng với những ngôi nhà mái tranh độc đáo, hai ngôi làng lịch sử này là ví dụ nổi bật về khả năng thích nghi với môi trường và lối sống truyền thống. Trồng dâu nuôi tằm là ngành nghề thủ công nổi tiếng của vùng này.

     

    Lăng mộ Humayun, Ấn Độ

    Năm công nhận: 1993

    Là lăng mộ đầu tiên trong số nhiều lăng mộ vương triều thuộc kiến trúc Mughal, di sản này được xây dựng vào năm 1570 dưới sự bảo trợ của Hoàng đế Akbar, con trai của Humayun. Tọa lạc ở Delhi, công trình kiến trúc kết hợp lăng mộ-vườn cảnh này là hiện thân của Charbagh – một khu vườn gồm bốn phần được bao quanh bởi bốn kênh nước, đại diện cho bốn dòng sông thiên đàng Quran.

     

    Phố cổ George Town, Malaysia

    Năm công nhận: 2008

    Giống như Melaka, khu vực thuộc địa lịch sử này đại diện cho cảnh quan thành phố độc đáo thể hiện tầm ảnh hưởng của hai miền văn hóa Đông- Tây. Các tòa nhà của khu phố này đại diện cho thời kỳ thuộc địa Anh từ cuối thế kỷ 18.

     

    Quần thể lịch sử của Cung điện Potala, Tây Tạng

    Năm công nhận: 1994

    Cung điện này là một kỳ quan nghệ thuật và kiến trúc, từng được dùng làm nơi ở chính của Đạt Lai Lạt Ma cho tới khi diễn ra cuộc khởi nghĩa Tây Tạng năm 1959. Đây là một trong những tòa nhà cao nhất thế giới ở độ cao 12.000 feet (3.700 mét). Cung điện này có hơn 1.000 phòng được chia thành Bạch Cung và Hồng Cung, mỗi cung đều có điện thờ cổ, thư viện, bức bích họa trên tường, tòa bảo tháp và lăng mộ của các vị Đạt Lai Lạt Ma trước đây.

     

    Phố cổ Hội An, Việt Nam

    Năm công nhận: 1999

    Ví dụ điển hình về một thương cảng được bảo tồn cẩn thận ở Đông Nam Á từ thế kỷ 15 đến thế kỷ 19. Di sản độc đáo này có các ngôi nhà và một khu đô thị cổ phản ánh sự ảnh hưởng của cả yếu tố nước ngoài và bản địa. Điểm nổi bật của thành phố này là Cầu Nhật Bản, có từ thế kỷ 18.

     

    Thành phố cổ Sigiriya, Sri Lanka

    Năm công nhận: 1982

    Được xây dựng dưới triều Vua Kassapa I, tàn tích của cố đô này nằm ở đỉnh cao 590,5 foot (180 mét) của Núi đá Sư Tử. Du khách có thể tiếp cận khu di sản này sau khi đi qua các phòng trưng bày và cầu thang từ miệng núi sư tử làm bằng gạch và vữa.

     

    Lumbini, Nepal

    Năm công nhận: 1997

    Nơi Đức Phật Thích Ca ra đời vào năm 623 trước công nguyên, ông là vị thần tôn giáo mộ đạo nhất thế giới. Một trong những điểm nổi bật của di sản này là Đền Maya Devi, gồm các cấu trúc bằng gạch và cột đá do Hoàng đế Ấn Độ Ashoka dựng lên.

     

    Quần thể các nhà thờ kiểu Baroque của Philippines

    Năm công nhận: 1993

    Bốn nhà thờ Công giáo La Mã – San Agustin, Paoay, Intramuros và Miagao (trong hình) – được xây dựng trong thời kỳ thuộc địa Tây Ban Nha từ cuối thể kỷ 16 đến thế kỷ 18. Điểm độc đáo của các nhà thờ này chính là việc diễn giải lại phong cách Baroque của Châu Âu qua bàn tay tài hoa của những người thợ thủ công địa phương, thể hiện các yếu tố thiết kế Châu Âu bằng mô típ và vật liệu địa phương.

     

    Miếu thờ hoàng gia Jongmyo, Hàn Quốc

    Năm công nhận: 1995

    Miếu thờ Khổng tử lâu đời nhất này là nơi thờ các thần chủ của hoàng gia thuộc Triều đại Joseon. Miếu thờ này được xây dựng lần đầu tiên vào thế kỷ 14 và được xây dựng lại vào thế kỷ 17 sau khi bị phá hủy trong cuộc xâm chiếm của Nhật Bản ở thế kỷ 16. Các nghi lễ truyền thống cùng với chương trình khiêu vũ và ca nhạc có từ thế kỷ 14 vẫn được trình diễn tại đây.

     

    Thành phố lịch sử Sukhothai và các thị trấn lịch sử có liên quan, Thái Lan

    Năm công nhận: 1991

    Là kinh đô của Vương quốc Siam đầu tiên ở thế kỷ 13 và 14, Sukhothai chứa đầy các ví dụ điển hình về kiến trúc Thái. Thành phố này, cùng các thị trấn Si Satchanalai và Kamphaeng Phet, có chung một thực thể chính trị và đóng vai trò hết sức quan trọng trong việc phát triển phong cách Sukhothai.

     

    Trung tâm lịch sử Macao, Trung Quốc

    Năm công nhận: 2005

    Là một cảng có tầm quan trọng chiến lược từng thuộc sự cai trị của Bồ Đào Nha từ giữa thế kỷ 16 tới năm 1999. Chính vì vậy mà trung tâm này phản ánh sự pha trộn ảnh hưởng giữa Trung Quốc và Bồ Đào Nha về thẩm mỹ, kiến trúc và văn hóa.

     

    Bagan, Myanmar

    Hiện nằm trong Danh sách dự kiến các di sản thế giới của UNESCO, thủ đô của Vương quốc Myanma đầu tiên này lưu giữ trong mình hơn 2.500 ngôi đền Phật giáo cổ. Phần lớn các tập sao lục trên tường được sơn bên trong đền giúp hiểu rõ hơn về lịch sử Đông Nam Á thời kỳ đó.

     

    -ST-

    Ngày đăng: 12-02-2019 1,138 lượt xem