• TÔI ĐI BÁN DẠO

    Tôi phải học cách lấy lòng khách hàng từ một thằng nhóc bán vé số 10 tuổi. Và phải học cách chọn điểm bán để có nhiều khách hàng ghé nhất ... Tôi muốn thử thách bản thân và để đốt cháy tính "sĩ diện" trong mình.

     
    Bạn có ăn học, bạn có nhiều bằng cấp, bạn quen kiểu "tay cầm bút chân đút gầm bàn", bạn đã quen với việc nói về những kế hoạch to tát, vĩ đại rồi. Gia đình đang chờ đợi, kỳ vọng vào bạn biết bao. Nếu có thất nghiệp, nếu bạn có đói nhăn răng, bạn có đi bán rong như thế không ? Dễ gì bạn chịu làm những việc đó, đúng vậy, sỉ diện để đâu.
     
     
    Tôi đã có một trải nghiệm như thế tận hơn hai tháng, để đốt cháy cái "sĩ diện" bên trong mình, tôi đứng giữa trời nắng, tay cầm bó hành, miệng thì hò hét: hành 10 ngàn nửa ký, nửa ký 10 ngàn....
     
    Và tôi đã nhận ra:
     
    1) Điều thứ nhất học được: tôi tốn rất ít chi phí, và học được rất nhiều thứ, tôi chuyên tâm, tôi chịu khó quan sát và học hỏi. Tôi biết mình không giỏi hơn anh/chị hay cô/chú bán hàng kế bên, và tôi phải học hỏi họ nhiều thứ lắm.
     
    Học cách lấy lòng khách hàng từ thằng nhóc bán vé số 10 tuổi,
    Học cách chọn điểm bán để có nhiều khách hàng qua lại hơn,
    Học cách phân loại khách sang, nghèo để định giá bán phù hợp,
    Học cách kiềm chế và niềm nở vì nhiều khách rất thích dùng tiếng "ĐM"...
    Rồi cách rao gọi, mời chào, cách ghi bảng giá, cách trang trí quầy, đọc loa ... sao cho gây sự chú ý nhiều nhất với khách hàng...
     
    Tất cả những thứ đó, ở trường tôi đã được dạy bằng những thuật ngữ mà ở ngoài này có khi chẳng ai biết tới:
     
    Thị trường tiềm năng, Phân khúc thị trường
    Khách hàng tiềm năng, Khách hàng mục tiêu,
    Kỹ năng xử lý từ chối, Marketing, truyền thông...
     
    Ngoài đường dạy tôi thực hành chúng một cách triệt để nhất, chứ không hoa mĩ.
     
    2) Điều thứ hai học đượctôi đã quen với các báo cáo bạc chục triệu, bạc tỷ rồi. Nhưng với nghề này tôi chỉ lượm bạc cắc, tất nhiên có những người giỏi họ vẫn kiếm được đôi triệu/ngày. Nhưng tôi thì chưa đâu.
     
    Tôi kiếm được bạc cắc là giỏi rồi. Và cố làm thế nào để mỗi ngày mang hàng đi, khi về sẽ bán vơi bớt được càng nhiều càng tốt, và "gà mờ" như tôi, tôi sẽ làm như thế nào.
     
    3) Điều thứ ba học được: Tính kiên nhẫn. Ngày đầu dám vác mặt ra đường bán, tôi Sale-off nhiều lắm, một cách thông dụng để lôi kéo khách hàng, thế nhưng vẫn ngồi trơ mỏ ra vì khách không ghé chỗ tôi, không dễ để tôi có khách hàng ngay đâu.
     
    Tôi phải đánh đổi cả thời gian và chi phí để mua được khách hàng đấy.
     
    Kiên nhẫn, kiên nhẫn và kiên nhẫn.
     
    Chỉ như thế dần dần sự có mặt của tôi mới được họ chú ý, rồi thành quen mặt, rồi thành bạn hàng.
     
    Còn nếu tôi mà hấp tấp, nóng vội, cứ vài ngày lại nhảy qua lại chỗ khác, có lẽ tôi không thể bán cho ai được đâu.
     
    4) Điều thứ tư học đượcQuý từng đồng tiền làm ra. Bởi từng phá cả một gia sản vì khởi nghiệp non trẻ, không hề có ý thức trong chuyện tiết kiệm, nghề này đã dạy cho tôi bài học tiết kiệm tiền.
     
    Vì nếu không biết tính toán, hay thói quen vung tay quá trán, chắc chắn chi tiêu sẽ ăn thâm vào vốn. Vì hầu như công việc này là làm ngày nào, ăn ngày đó, số tiền cứ vơi đi hàng ngày khiến tôi lo lắng và biết quý trọng tiền hơn.
     
    5) Điều thứ năm học được: Chẳng thứ gì là ổn định lâu dài cả, vì thế đừng tự mãn.
     
    Điều thú vị của công việc này là có thể hôm nay nhét tiền căng ví, nhưng ngày mai lại chả được đồng nào, đói rả mồm.
     
    Tôi từng là người bị cảm xúc chi phối, hay lo nghĩ nhiều ... khi làm nghề này một thời gian tôi đã bị chai lì dần đi. Và tự khắc hiểu rõ rằng: "đời vô thường" là như thế nào.
     
    Không thể tự mãn vào thành quả trước mắt được. Nó luôn nhắc nhở tôi "đừng vì một chút xíu thành công mà tự mãn, chi tiêu vô độ, mất đi tính cẩn trọng trong lời ăn tiếng nói".
     
    6) Điều thứ sáu học được: Dạy tôi sự linh hoạt và giúp tôi khám phá những tố chất tiềm ẩn bên trong.
     
    Khi ngồi lề đường, nguy hiểm luôn rình rập, ngoài việc mắt lúc nào cũng phải láo lia để quan sát từ xa các rủi ro như: trộm cắp, hay dân phòng trật tự, và khi có biến phải nhanh chóng ôm đồ vọt lẹ nếu không muốn cơ nghiệp về đồn.
     
    Sau nhiều lần như vậy, nội công của tôi đã chuyển biến phi thường, tôi chạy cự ly ngắn cực nhanh như một vận động viên có hạng lúc nào không hay.
     
    Tôi còn phải canh thời tiết, bởi khi chất hàng lên đầy xe thì trời còn trong xanh vời vợi, vậy mà vừa khời hành thì trời đã đổ mưa.
     
    Chưa hết, vỉa hè không phải đất nhà bạn, bạn không thể cắm bảng: CHỖ CỦA TAO để đánh dấu lãnh địa của mình, vì thế cuộc chiến giành vị trí "đắc địa" cũng rất khốc liệt, đôi khi là đổ máu, tôi trở thành một vận động viên Karate hay Vovinam không chừng.
     
    Còn rất nhiều, rất nhiều ... những thứ khác mà tôi có thể học được.
     
    Nếu bạn cũng như tôi, dám một lần thử, có khi bạn sẽ yêu nghề này không chừng.
     
    Đôi khi thử thách bản thân sẽ giúp bạn có nhiều trải nghiệm thú vị lắm. Thử bán dạo một lần như tôi, bạn có dám không??
    Vit Triky

     

    Ngày đăng: 27-09-2024 56 lượt xem