-
TÔI ĐÃ ĐẨY CHỒNG MÌNH RA XA VÀ RỒI NHẬN RA, Ở ĐỜI CÓ NHỮNG CHUYỆN CHỈ CÓ THỂ GẶP, KHÔNG THỂ CẦU
Cho đến bây giờ, tôi vẫn cho rằng nhận định đó của mình là đúng. Anh vẫn là người đàn ông tình cảm và biết quan tâm. Thế nhưng chính tôi là người đã khiến anh phải có lỗi với vợ con mình.
Chính tôi đã tự đẩy anh ra xa và rồi lại oán hận anh. (Ảnh nhân vật cung cấp)
Tôi là một cô gái mạnh mẽ và quyết đoán, nên luôn là người quyết định và dẫn dắt mọi việc kể cả trong chuyện yêu đương. Nhưng tôi cũng lại muốn người đàn ông của mình phải thể hiện được sự mạnh mẽ của mình. Tôi thúc ép anh, dạy bảo anh, thậm chí mỉa mai và so sánh.
Tôi luôn hiểu được lời người khác muốn nói mà không cần họ phải nói gì nhiều, nên tôi đòi hỏi anh cũng phải “tinh tế”, “nhạy cảm” như mình. Tôi có khả năng phân tích tốt tình hình và làm việc gì cũng nhanh nhạy, chính xác, nên tôi đòi hỏi anh cũng phải theo kịp tôi.
Tôi muốn người đàn ông của mình phải vừa mạnh mẽ vừa nhẹ nhàng, tinh tế. Vừa hài hước hóm hỉnh lại vừa thâm trầm, sâu sắc. Vừa hiểu biết cũng lại vừa ý nhị không khoe mẽ. Vừa hào sảng, quảng giao nhưng cũng lại phải biết quan tâm chăm sóc từ những điều nhỏ nhặt nhất.
Tôi đặt ra một hình mẫu hoàn hảo và kỳ vọng anh phải giống như vậy. Dù mạnh mẽ bề ngoài nhưng tôi cũng lại rất tự ti, nên luôn ghen tuông rất vô lý. Mỗi lúc như thế tôi chỉ đơn giản là xả hết bằng những lời nói không cần suy nghĩ xem có thể làm tổn thương người khác hay không. Đàn ông ai cũng có lòng tự trọng, bị ép quá, rồi cũng sẽ đến lúc không thể chịu được. Nhưng anh không bùng nổ, phẫn uất, trách cứ, đổ lỗi, đay nghiến tôi. Anh chỉ lẳng lặng xa dần tôi, dù có ở ngay bên cạnh tôi mọi thời mọi khắc.
Cho đến khi tôi mang bầu, về nhà mẹ đẻ, anh không về theo và ở nhà anh. Từ đó, chúng tôi bắt đầu sống một gia đình mà có hai nhà như vậy. Anh ở nhà anh để đi làm cho tiện, vì cơ quan anh cách nhà anh chưa đầy 5 phút đi xe. Và tôi cũng ở nhà tôi vì cơ quan tôi cũng cách nhà tôi hơn 5 phút đi xe một chút. Chúng tôi vẫn bình thường với nhau, nhưng là như những người bạn, không phải là như vợ chồng mới cưới.
Tôi kiêu hãnh tự dưỡng thai, sinh đẻ và chăm con một mình mà không đòi hỏi gì anh thêm nữa sau quá nhiều lần chì chiết, đay nghiến mà anh vẫn không quan tâm hơn tới tôi. Tôi dần nhận ra rằng duyên nợ của chúng tôi đã hết và tôi sẽ chẳng thể mang anh lại bên mình và con vì có một lực vô hình nào đó đã đẩy anh ra xa.
Tôi oán trách chồng mình vô tâm và quá lạnh lùng. Nếu không thể chấp nhận tôi thì anh cũng phải thương con anh chứ? Tại sao anh không thể ở bên cạnh con anh? Nhưng anh vẫn chẳng đưa ra lời giải thích nào. Bởi chính anh cũng không biết vì sao mình lại không thể ở bên cạnh vợ con mình. Anh chỉ biết lao vào kiếm tiền với ý nghĩ rằng, lo cho vợ con một cuộc sống đầy đủ là cách anh quan tâm và làm tròn trách nhiệm với gia đình.
Tôi hận anh nhưng chưa bao giờ nói xấu bố của con mình với con hay với gia đình ngoại. Vì tôi vẫn muốn giữ lại cho anh một con đường để quay trở về. Và vì tôi biết anh không hoàn toàn có lỗi.
Thế nhưng dù mạnh mẽ đến mấy, tôi cũng là người phụ nữ, mong muốn được yêu thương. Và như một bài kiểm tra của số phận, đã có nhiều người đàn ông cả cũ lẫn mới xuất hiện quanh tôi. Với một lý do kỳ lạ nào đó, họ cứ tán tỉnh hoặc gợi những câu chuyện đầy cám dỗ và mời gọi tôi.
Tôi thích cảm giác đó, nhưng đủ tỉnh táo để không đi quá giới hạn. Tôi cũng đi bar, uống rượu, nhảy nhót tưng bừng hay đi chơi xa và để con ở nhà. Tôi thấy mình có quyền hưởng thụ và giải tỏa miễn là không phạm lỗi lầm nào vì bản thân vẫn là người đã có gia đình.
Ngay cả trong lúc phải đối diện với bài kiểm tra khó khăn đó, tôi cũng tự thấy ngạc nhiên vì sao mình không bao giờ có suy nghĩ sẽ bỏ chồng. Và chồng tôi cũng nói rằng anh ấy sẽ không ly dị trừ khi tôi muốn. Chúng tôi vẫn muốn là một gia đình, nhưng là một gia đình kỳ lạ mà người ngoài không thể hiểu nổi.
Có chơi bời, hưởng thụ đến mấy, thì cũng có lúc tôi thấy cuộc đời thật vô vị. Giữa những cuộc vui và cảm giác ái tình sặc mùi ngôn tình sến súa, tôi vẫn thấy chông chênh, vô định.
Tìm thấy lời giải từ một cú kích chuột
Trước đó tôi đã từng nghĩ rằng cuộc đời con người cuối cùng cũng phải là vì mục đích nào đó chứ không chỉ là những tháng ngày nỗ lực để được hạnh phúc, sung túc. Tôi đã tìm hiểu đủ loại môn tập, tôn giáo, triết lý nhân sinh nhưng vẫn chưa thấy điều nào giải thích triệt để mọi thắc mắc cho mình. Đi vào đền chùa, tôi chỉ cầu đúng một điều: “Xin hãy chỉ cho con con đường đúng đắn để đi!”.
Rồi “số phận” hay thế lực vô hình vĩ đại lại dẫn lối tôi một lần nữa, mẹ tôi bị nghi mắc ung thư, tôi chẳng biết làm gì ngoài việc tìm kiếm trên mạng. Tôi đánh dòng chữ “khỏi bệnh ung thư” lên google và thấy mấy trang liền hiển thị kết quả tìm kiếm đều là về các học viên Pháp Luân Công. Có người mắc loại ung thư nguy hiểm nhất, mà nhờ tập môn này đã khỏi hẳn bệnh.
Tôi không chút nghi ngờ và tìm hiểu môn tập, thấy mọi người bảo hãy đọc cuốn Chuyển Pháp Luân đầu tiên. Tôi nhớ là mình đã trông rất ngớ ngẩn khi vừa há hốc mồm, vừa cười liên tục với cặp mắt dí sát vào màn hình khi đọc từng chữ, từng trang của cuốn sách ấy. Lúc đó tôi chỉ có cảm giác rằng, đây chính là điều mà mình đã tìm kiếm bấy lâu nay.
Thật tuyệt là nghi vấn của bác sĩ đối với tình trạng sức khỏe của mẹ tôi đã không thành sự thật. Nhưng tôi thấy đó như một cái cớ để tôi có được một điều tuyệt vời khác. Mọi thắc mắc về nhân sinh, vũ trụ, thế giới quan của tôi đã có lời giải thông qua cuốn sách miễn phí trên mạng đó.
Tôi nhận ra, trong cuộc đời mình, có những việc chỉ có thể gặp, không thể cưỡng cầu. Tôi không thể ép chồng mình phải thay đổi để giống như những gì mình mong muốn. Tôi không thể mong ai đó phải yêu thương mình theo cách của mình. Tôi cũng không thể níu giữ, chi phối được cảm xúc của người khác, càng không thể chi phối được cuộc đời của họ. Và tất nhiên không thể hận họ chỉ vì họ đã không làm đúng được theo mong mỏi của mình.
Tôi chỉ có thể cố gắng làm tốt nhất những gì mình có thể, không oán hận, không truy cầu. Người có lòng thành và biết tu sửa bản thân thì “hữu xạ tự nhiên hương”, mọi việc tốt sẽ đến. Và khi mình thanh thản, dễ chịu, thiện lương, người thân sẽ không cảm thấy áp lực, khó khăn khi ở cạnh mình. Họ sẽ dần thay đổi hoặc ít ra sẽ không thấy chán nản mỗi khi ở bên mình. Môi trường hòa ái thì mối quan hệ sẽ dần được cải thiện. Tất cả là ở bản thân mình chứ không phải đòi hỏi từ người khác.
Tôi như ngay lập tức đã không còn hận chồng nữa, đó là điều chính bản thân tôi cũng ngạc nhiên. Bởi tính tôi vốn ghi nhớ rất lâu và thường ôm giữ tổn thương mà ấn sâu lên nó. Nhưng tôi đã không một chút nghi ngờ về những nguyên lý được dạy trong sách, như thể có một năng lượng tích cực rất mạnh mẽ đã đánh bay mọi lối mòn rối rắm trong đầu tôi.
Tôi hiểu mọi thứ tốt xấu trong đời đều là chiếc boomerang quay trở lại với mình sau khi mình đã ném nó đi. Mọi việc diễn ra đều có nguyên do của nó. Tôi không thể đổ lỗi cho ai khác ngoài việc tu sửa chính bản thân mình.
Tôi nhận ra rằng nếu mình là viên ngói giòn tan, dễ vỡ, mình sẽ tổn thương đầu tiên khi va chạm. Và sau đó những mảnh sắc nhọn từ sự đổ vỡ sẽ làm tổn thương cả người khác nữa. Nhưng nếu mình là miếng bông gòn mềm mại, lỡ có bị ném xuống đất, nó cũng sẽ xoay nhẹ nhàng mà đáp đất không chút vỡ dập và cũng chẳng hại đến ai.
Tôi nghĩ đến những cảm xúc của anh nhiều hơn, biết anh đã phải chịu đựng nhiều vì anh không phải là người biết cách thoát khỏi những vấn đề phức tạp mà toàn âm thầm nhâm nhi nó hoặc để nó nhâm nhi mình. Tôi không nói kháy anh mỗi khi con gái có ý không muốn đi chơi cùng bố nữa. Tôi không thúc ép anh phải về nhà nhiều. Không tức giận mỗi khi anh lỡ hẹn không thể về, hoặc đang ngồi cùng vợ con mà lại có việc phải đi.
Người ta cứ bảo yêu là ích kỷ, là chiếm hữu. Tôi đã từng yêu như thế và chỉ nhận lại những vết nứt ngày càng sâu hơn giữa chúng tôi. Đọc cuốn Chuyển Pháp Luân và thực hành theo những chân lý được dạy trong đó, tôi mới dần nhận ra, tình yêu còn có một cảnh giới cao hơn cả, là sự từ bi, là tình yêu không điều kiện. Là yêu mà không cầu, không cần theo đuổi sự hoàn mỹ mà hạnh phúc là tự tại. Là việc có thể buông tay để tránh cho người kia khỏi áp lực và đau khổ.
Đã từ rất lâu rồi chúng tôi không còn cãi vã gì nhau, nếu anh có nổi xung thì tôi cũng chỉ im lặng. Chúng tôi vẫn là một gia đình êm ấm mà trong đó mọi người đều tôn trọng nhau. Do công việc quá bận rộn và nếp sống đã thành thói quen qua nhiều năm, chúng tôi vẫn chưa thể ở bên nhau được nhiều. Nhưng tôi biết anh đã không còn cảm giác mệt mỏi khi ở bên tôi. Anh quan tâm và chăm sóc gia đình của mình nhiều hơn, dù không nói thành lời, nhưng tôi cảm nhận được và rất trân quý điều đó.
Chúng tôi trân trọng và cố gắng thấu hiểu nhau như những tri kỷ thật sự. Không còn những điều kiện. Tình yêu nếu dựa trên điều kiện như xinh đẹp, giàu có, giỏi giang, phong độ… thì đến một lúc nào đó, khi điều kiện không còn, chẳng phải tình yêu cũng mai một sao?
Tình yêu còn có một cảnh giới cao hơn cả, là sự từ bi, là tình yêu không điều kiện. (Ảnh nhân vật cung cấp)
Tôi cũng học được một bài học rằng, khi ở vào địa vị nào và với chức phận như thế nào, mình phải hoàn thành tốt những gì cần làm với địa vị và chức phận đó. Người làm vợ thì cần làm tốt việc của một người làm vợ. Đó là Chân. Chân không chỉ là chân thành, chân thật, mà còn là làm đúng những gì mình cần làm mà không bao biện, bảo vệ bản thân, để rồi áp đặt cho người khác.
Luôn nghĩ đến cảm giác của người khác và không làm những việc có thể tổn thương đến người khác. Đó là Thiện.
Không oán hận, tự dày vò, đau khổ rồi đổ lỗi cho người khác khi ở vào hoàn cảnh chịu chút thiệt thòi. Đó là Nhẫn.
Đó là ba chữ vĩ đại làm kim chỉ nam cho tôi trong việc đối diện với mọi vấn đề của cuộc sống. Đó là ba chữ đơn giản, ngắn gọn nhưng có sức mạnh không gì tả nổi mà tôi đã học được từ cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Không chỉ đã giúp tôi quá nhiều trong việc đối diện, lý giải và cải biến sự rạn nứt trong gia đình mình. Những gì tôi học được từ cuốn “Thiên cổ kỳ thư” này còn giúp tôi lý giải và giải quyết được rất nhiều những “bài kiểm tra” khác trong cuộc sống.
Tôi đang hạnh phúc vì tôi tự do không bị ràng buộc bởi chính cảm xúc u tối của mình. Và tôi cũng muốn mang lại hạnh phúc cho những người xung quanh tôi. Bởi hoa không chỉ là thơm và đẹp cho chính hoa, mà là dùng tấm thân này tỏa hương cho đời không cần báo đáp. Đó chính là điều cuốn sách Chuyển Pháp Luân đã dạy tôi. Và giờ tôi muốn bạn cũng được thụ ích và hạnh phúc như tôi vậy.
Đào Thanh Hằng
Ngày đăng: 10-03-2018 1,552 lượt xem
Tin liên quan
- ĐI LÀM, TẤT NHIÊN LÀ SẼ CÓ CẢ ÁP LỰC NHƯNG CHUYỆN ÁP LỰC CỦA MỖI NGƯỜI LẠI KHÔNG AI GIỐNG AI
- MUỐN TỰ DO, BẠN HÃY TẬP KỶ LUẬT TRƯỚC
- CUỘC ĐỜI NHƯ MỘT CUỘC ĐUA
- 25 ĐIỀU CẤM KỴ TRONG GIAO TIẾP
- 7 NGUYÊN TẮC CẦN GHI NHỚ TRONG CÔNG VIỆC
- BẠN LÀM GÌ SAU 8 GIỜ TỐI SẼ QUYẾT ĐỊNH BẠN LÀ AI TRONG CUỘC ĐỜI NÀY
- VÌ SAO CHÚNG TA THƯỜNG KHÔNG HÀI LÒNG VỀ NHAU?
- TỔNG THỐNG MỸ VĨ ĐẠI NHẤT LỊCH SỬ VÀ NHỮNG BÀI HỌC GIÁ TRỊ VỀ CHÂN – THIỆN – NHẪN
- VÀI Ý TƯỞNG HÔ BIẾN BAN CÔNG THÀNH THIÊN ĐƯỜNG NGHỈ DƯỠNG
- HỌC CÁCH MỈM CƯỜI VỚI CUỘC SỐNG TỪ NGƯỜI PHỤ NỮ “SUỐT ĐỜI GẶP MAY”
- 10 BÍ QUYẾT THÀNH CÔNG CỦA CÁC TỶ PHÚ
- BẠN CHO RẰNG MÌNH ĐÃ CỐ GẮNG NHƯNG MÃI KHÔNG THÀNH CÔNG?
- MUỐN BIẾT MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG SAU NÀY GIÀU HAY NGHÈO, CHỈ CẦN NHÌN VÀO 5 ĐIỂM NÀY!
- KHÔNG PHẢI TRANG PHỤC HAY LỜI NÓI, ĐIỀU GÌ MỚI THỰC SỰ LÀM NÊN PHẨM CHẤT QUÝ ÔNG?
- NGÀY CHA MẸ GIÀ ĐI, CON HÃY KIÊN NHẪN VÀ HIỂU CHO CHA MẸ